Thường thì tôi không phải chờ đến mùa Vu Lan mới ngồi nhớ Mẹ Tôi bạn ạ! Tôi đã và đang nhớ người từ cái thuở mình vừa biết nhận thức đâu là cái bóng mát cho tôi nương tựa vào mỗi khi đói-no-ấm-lạnh, trong những lúc cười-khóc-vui-buồn và những đêm ngày trời-trăng-mây-gió đến ngay ngày hôm nay đấy bạn của tôi ơi. Dù lúc người còn, hay nay đã mất! Tôi sẽ còn nhớ người cho đến phút giây buông xuôi hai tay, mắt nhắm và nói lời từ biệt cõi trăm năm trần tục này vậy.



Tôi Nhớ Mẹ Tôi


Tôi nhớ Mẹ Tôi từ thời tấm bé
Biết nghĩ suy, trai trẻ đến bây giờ
Công sinh thành-dưỡng dục...tỉnh hay mơ
Lòng dạ khắc không phai mờ may mảy


Tôi nhớ Mẹ Tôi xưa nay và mãi mãi
Từng mùa tan, tiết tái...nắng rồi mưa
Chẳng hề nguôi, tiếc nuối mấy cho vừa
Ngày mẹ khuất! Về tiễn đưa lệ mắt


Khóc Mẹ Tôi! Ruột gan mình đau thắt


Tôi nhớ Mẹ Tôi dù nay người đã không còn! Lòng tôi vẫn luôn nghĩ về, trí tôi vẫn đầy hình bóng và tai tôi vẫn văng vẳng lời mẹ mình như người đang đứng cạnh tôi vậy bạn à.


Thân,


Nhị