Nhị tôi có Cậu Em một thời làm việc chung, quen nhau mười mấy năm; nhớ một lần Em Nó kể cho nhị nghe về cuộc đời tị nạn của chính Nó! Qua mỹ mang theo Bà Ngoại và Mẹ Mình và Vợ Con, lấy hết sức để lo , làm hết lòng để phụng dưỡng Bà, Mẹ và Vợ Con. Rồi Bà yếu, rồi Mẹ đau phải đưa từng đi chữa trị mà bệnh tình càng ngày càng khó bình phục; lại đưa Bà và Mẹ Mình trở ngược về Việt Nam để chờ ngày nằm xuống, suốt một thời gian dài mười mấy năm Em Nó chắt chiu từng đồng gửi về để Người Thân bên đó chăm sóc cho Bà và Mẹ Mình đến ngày hai Người nhắm mắt. Nhị tôi phục Em Nó thật, phục sát đất...muốn học gương Em Nó mà theo nhưng theo không nỗi.

Bà Tôi

Tôi nhớ Bà Tôi thuở sinh thời
Mắt thường dõi mắt cõi trùng khơi
Trông con tàu khói mờ xa bến
Niệm gió yên, biển lặng, im trời

Rồi Bà đi! Ngày tôi biệt xứ
Không mảnh khăn tang trắng trên đầu
Không hương dâng khấn Người ít chữ
Tiễn hồn đi, bỏ thế gian sầu

Tôi nhớ Bà Tôi lắm bạn ơi!

Nhị tôi làm bài này để tưởng nhớ Bà Nội Mình nhân mùa Vu Lan, mong hồn Bà chứng cho lòng của đứa cháu xa xứ này vậy.

Thân,

Nhị