Hễ nói đến hai chữ Duyên và Nghiệp, người đời thường hay quy cho Số Đen và Mệnh Bạc, cho Thần Thánh và Ông Thiên; nhưng theo nhị tôi nghĩ thì...duyên và nghiệp đều do mình mà ra. Mình nghĩ gì trong lòng nó sẽ hiện ra sắc và sẽ dẫn đến bằng hành động; cho nên sướng, khổ, vui, buồn, thất tình, lục dục trong kiếp trăm năm này đều do ta mà có! Ta đã tạo cái duyên thì ta sẽ lãnh cái nghiệp mà thôi bạn ạ, chứ đừng trách Cao Sanh với Thánh Thần làm gì bạn nhé.


Duyên Với Nghiệp Tại Mình

Tại ta mà duyên có
Tại ta mà nghiệp sinh
Đã cười vui đầu ngõ
Thời cuối lối hồn kinh

Đừng quy cho số mệnh
Đừng oán trách thánh thần
Vận cùng hôm nay đến
Quá khứ mưu tục trần

Duyên khởi tự tâm ta
Nghiệp mới chồng chất mà
Cười vui và mắt lệ
Cách tầm vói...nào xa

Duyên với nghiệp tại mình

Bởi thế nên mọi sự xảy ra trên cõi đời này mà nhị tôi cho là không vừa ý mình, suy cho cùng cũng từ cái tâm, cái duyên mà nhị tôi đã tạo trong những ngày tháng qua mà sinh ra cái nghiệp đè lên chính bản thân mình ngày hôm nay đấy thôi! Duyên và Nghiệp đều do chính nhị tôi mà có vậy bạn ơi.

Thân,

Nhị