Có một dạo nhị tôi rất thích bài này bởi lời nhạc rất mộc mạc, dễ thương nhưng bên trong chứa nhiều ẩn ý (theo sự suy nghĩ của nhị tôi thôi nhé); như hai câu đầu...

Hôm xưa tôi đến nhà em
Ra về mới nhớ rằng quên cây đàn...


Cho là say hương tóc, đắm môi hồng nên ra về mà bỏ quên cây đàn đi...nhưng sao không quay lại ngay để lấy, mà phải chờ đến ngày mai!!! Đúng là tình ngay mà lý gian lắm đấy hỉ.


Bỏ Quên Cây Đàn!

Tôi say hương tóc cô nàng
Đắm môi son để quên đàn lại bên
Nhà ai! Trăng đã soi nền
Thôi thì mai sẽ vượt ghềnh đò qua
Ô sao lòng nhớ thiết tha
Sáu dây run tiếng tơ là tiếng run
Không...hình như nhớ hình dung
Cô nàng với mắt xa trùng trùng xa
Nhớ đàn hay nhớ người a!!!


Hình như năm xưa nhị tui nhớ đàn là đúng hơn!!! Khà khà=))=))=)).

Thân,

Nhị